00:13 28 thg 4 2008Công khai0 Lượt xem2
Cả ngày hôm qua em ở nhà nghe đi nghe lại bài này.
“Còn đâu nữa tình yêu của tôi
Tôi đã lỡ gửi trao con tim
Cho chính em người rất dịu dàng
Đâu biết em thuyền đã đóng ván.”
Hóa ra là một anh chàng chưa vợ đẹp trai nào đó gặp một phụ nữ vào một ngày đẹp giời, trót đem lòng yêu thương người phụ nữ đó. Nhưng rồi anh phát hiện ra rằng cô đã có chồng.
Đến lúc này thì:
“Đành yêu em như trong giấc mơ
Vì tôi sớm biết trong suốt cuộc đời
Chẳng ai hơn em
Trong trái tim tôi chỉ có mình em.”
Những tưởng chỉ có con gái mới dại dột như vậy. Ai dè, trên đời này lại có một chàng trai như vậy. Anh chàng nói còn yêu đương mãnh liệt và nồng nàn lắm:
“Làm sao quên em, khi cố quên
Vì quên sẽ nhớ, nhơ mãi khôn cùng “
Rồi một chút nuối tiếc:
“Sao không biết em từ lúc trước thuyền chưa bến đỗ”
Sau phút nuối tiếc, tình yêu lại trào dâng làm anh chàng không bình tĩnh được nữa:
“Đôi môi em làm tôi bỗng như điên dại
Ánh mắt quá dịu êm làm tim nhức nhối.”
Không bình tĩnh đến độ đớn đau:
“Ôi trái tim đau của người đến sau
Cho đến mai sau, tim nào vẫn đau.”
Dù khổ đau nhưng anh chàng này ra chiều quyết tâm lắm:
“Tôi lỡ yêu em, nên chỉ biết nhớ mong âm thầm.
Tôi yêu em dù biết sẽ không được gì
Tôi yêu em dù biết tim em băng giá”
Anh chàng ấy tự lý giải cho sự điên rồ của mình như thế này:
“Khi lỡ yêu ai đâu cần đắn đo
Khi lỡ yêu ai đâu cần lý do
Khi lỡ yêu em, tôi đã biết sẽ yêu một mình.”
Đúng là nghe bài hát này xúc động thật. Nhưng mà em chẳng tin trên đời lại có ai như thế. Với lại, nếu đúng có người như thế thì em thấy cứ “dở hơi” thế nào ý! Người ta chẳng biết đến mình mà lại cứ vật vã thế. Rõ phí của!